(Doithaydoikhitathaydoi) – Con người, ngay từ khi còn bé đã bộc lộ những đức tính tốt đẹp, nhất là sự đồng cảm và lòng nhân ái. Người ta nói, “nhân chi sơ tính bổn thiện” tôi nghĩ là không sai.
Tôi nhớ, khi còn là cô bé khoảng 5-6 tuổi, tôi rất thương những người ăn xin, nhất là những người già. Hình ảnh những cụ ông cụ bà hom hem đứng xin ăn khiến tôi dễ mủi lòng thương.
Tôi nhớ, thời ấy, thập niên 90, người ta đói ăn, người ta không chỉ xin tiền mà còn “xin ăn”. Mỗi lần như vậy, tôi rất ngại, nhưng vẫn chia sẻ một phần thức ăn của mình cho những ông bà già ấy.
Một lần, có một người ăn xin đến xin ăn, lúc đó tôi cũng định nhường một phần đồ ăn của mình nhưng ông lão không nhận, chỉ xin tiền. Tôi rất áy náy và mắc cỡ khi bị từ chối.
Mẹ tôi thấy thế thì tìm một tờ tiền lẻ đưa tôi. Tôi đã vui mừng mang đến đưa cho ông lão. Tôi còn nhớ cảm thấy hạnh phúc ấy khi nghĩ rằng mình đã làm một việc tốt. Lúc ấy, tôi không biết tờ 200đ là một mệnh giá quá nhỏ để đưa tặng. Và nó đã bị từ chối…
Điều này khiến tôi thực sự sốc và từ đó, tôi đã bớt háo hức hơn khi làm việc tốt, dù lòng nhân ái vẫn còn đó. Nhưng tôi sợ mình bị tổn thương khi bị coi thường vì giúp… quá ít.
Sau này, tôi thấy nhiều người “lên án” những người tặng đồ vì cho rằng những bộ đồ đó… không phù hợp với người nghèo. Rồi lại có người “lên án” làm từ thiện gì toàn tặng… mì gói. Vì sao không tặng cái khác?…
Tôi thấy thực sự buồn vì những suy nghĩ ấy. Vẫn biết “của cho không bằng cách cho”. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ chỉ cần có tấm lòng muốn giúp đỡ, đó đã là trân quý. Dù ít hay nhiều, dù bạn cần hay không cần thì cũng không nên nói lời sắc mỏng, làm lòng người nguội lạnh.
Gần đây, tôi lại thấy nhiều thông tin khen – chê về việc đoàn sinh viên tỉnh Hải Dương đến chi viện cho TP.HCM chống dịch. Nhiều người đã bức xúc khi các em có những phát ngôn “ngô nghê” và sốc nổi. Và nhiều người đã bị đụng chạm, tự ái và “trả đũa” bằng những bài viết, nhận xét, những status… không mấy thân thiện.
Hãy trân trọng và đừng làm tổn thương những tấm lòng nhân ái, sẻ chia
Tôi không đánh giá hay nhận xét gì về điều này, bởi ai cũng có những lý lẽ riêng của mình. Tuy nhiên, tôi thích ý kiến của một bạn đọc tên Nguyễn Thùy trên báo Lao Động: “Tổn thương người trẻ, ta đang dập tắt mầm thiện giữa đời”. Tôi xin chia sẻ nguyên văn bài viết:
“Những ngày qua, đã có quá nhiều lời khen chê về một đoàn sinh viên của tỉnh Hải Dương chi viện cho TPHCM chống dịch COVID-19. Khen chê để được gì, phân tích chiếc áo trắng Blouse trên chuyến bay hay hình ảnh trên mạng xã hội khi họ bước vào tâm dịch thì được gì? Hay tất cả, chúng ta đang làm tổn thương những người trẻ, dập tắt những mầm thiện và tử tế giữa cuộc đời.
Sáng nay, hơn 100 sinh viên y dược Đà Nẵng đã đặt chân đến Phú Yên, bắt tay vào làm nhiệm vụ giúp tỉnh bạn chống dịch COVID-19. Từ lúc làm lễ xuất quân, ngày lên đường và cả khi đến tỉnh bạn, họ vẫn không quên khoác chiếc áo đồng phục của sinh viên y dược. Và với những người tiễn chân hay chào đón, hình ảnh ấy đẹp vô hạn giữa cái nóng 40 độ của miền Trung.
Trước ngày lên đường, Nguyễn Tấn Định – Lớp y khoa 4, một trong số 100 sinh viên y dược Đà Nẵng háo hức, mong chờ thời gian lên đường dù gia đình Định đã rất lo, thậm chí không cho Định đi.
Chàng trai đã nói với ba mẹ của mình rằng, nếu can ngăn thì đáng ra ba mẹ nên can ngăn Định lựa chọn học y. Bởi, đây là con đường phục vụ cộng đồng và đây là lúc người dân đang cần. Định không xem việc đi vào những điểm nóng của dịch bệnh là nguy hiểm mà biến nó thành cơ hội “để sau này trở thành một bác sĩ giỏi” – Định nói chắc nịch.
Vậy mới thấy, tuổi trẻ tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết thế nào. Vậy nhưng, những ngày qua, sao lại có quá nhiều lời khen chê với những người trẻ ở Hải Dương chi viện cho TPHCM – tâm dịch của cả nước đến thế. Chúng ta được gì sau những trách móc đó hay dập tắt đi sự tử tế, những mầm thiện đẹp đẽ trong đời!
Chúng ta được gì khi vì một hành động không đẹp hay chưa đúng của họ mà sẵn sàng dùng những lời lẽ bới móc, xỉa xói họ, đem họ ra so sánh với những người trẻ khác.
Anh Nguyễn Bình Nam, người dân TP.Đà Nẵng chia sẻ quan điểm, đọc những dòng về các bạn trẻ Hải Dương, thấy buồn cho một số lời lẽ và thấy tội cho các bạn trẻ.
TPHCM và nhiều nơi đang căng mình chống dịch, biết bao nhiêu người đang vất vả, lao đao. Vậy tại sao không lan tỏa năng lượng tích cực tiếp sức cho nhau, lại tạo ra những cơn sóng cay nghiệt, mà nạn nhân là những sinh viên còn rất trẻ.
“Xét về lý, họ chả việc gì phải đi đến một nơi đang là tâm dịch để chơi cả. Xét về tình, họ đi xa vào nơi nguy hiểm, để giúp sức cho việc xét nghiệm người dân được nhanh chóng hơn thì đó là tình người, là nghĩa đồng bào, cho dù họ xung phong tình nguyện hay đi theo chương trình do ai đó sắp đặt. Chỉ vậy thôi là đủ.
Còn đoàn sinh viên đó nếu có bạn sai sót, thì đâu phải tất cả, vả lại trong cơn hoạn nạn thì càng phải thông cảm và thấu hiểu cho nhau, góp ý chân thành cho các bạn trẻ để điều chỉnh, chứ ai lại buông lời sắc mỏng làm đau lòng nhau, làm chia rẽ đoàn kết” – anh Nam chia sẻ.
Cũng đã có nhiều người dân sống tại TPHCM đứng lên bày tỏ quan điểm rằng, phía trên của họ còn có những người quản lý. Và việc tổ chức kém là lỗi của người lớn chứ không phải của sinh viên.
Và, hơn tất thảy, xin đừng làm tổn thương người trẻ, bởi ở độ tuổi đôi mươi, sự thiện lương và tử tế trong họ vẫn còn đầy ắp trái tim. Chỉ có như vậy họ mới có một tinh thần đến với tâm dịch.
Nhưng, cũng ở độ tuổi đó, tất cả những mầm thiện ấy có thể co ro lại sau những chỉ trích, so sánh. Họ sẽ khép mình lại trong những kỷ luật, quy định. Họ vẫn sẽ làm việc nhưng với đôi chân nặng trĩu, đôi tay run rẩy sợ hãi sự dò xét của người đời. Họ có thể trở nên bất mãn, bất cần. Những y bác sĩ trong tương lai – những chiến binh của thời hiện đại, trong một cuộc chiến không có súng đạn nhưng sinh mạng chỉ như trở bàn tay, họ sẽ ra sao và chúng ta được gì ngoài mất đi những người thiện lương.
Xin đừng làm tổn thương người trẻ, vì thế giới này chẳng cần anh hùng, chúng ta cần những người tử tế và yêu thương nhau trong từng ánh mắt, lời nói giữa cuộc đời quá nhiều vô thường!”
-Doithaydoikhitathaydoi-